NHỮNG ĐIỂM HẸN GIÊSU

‘‘Ai Đó Đã Thầm Nói Rằng: Cuộc Đời Là Những Chuyến Đi’’

    Image result for hình ảnh dâng hiến

      Vâng! Cho đến bây giờ tôi nghiệm thấy câu nói ấy có phần đụng chạm đến bản thân, theo lẽ tự nhiên mỗi một chuyến đi đều để lại cho chúng ta một bài học. Mỗi lần ra đi là một lần ra khỏi một sự an toàn của bản thân, khỏi  não trạng cũ để đến một nơi mình cần đến, hay một điểm hẹn. Đơn giản đó là để đạt được mục đích, để khám phá hay ra đi để tìm một hướng sống, tìm một đích điểm cho cuộc đời thêm phần ý nghĩa. Tôi cũng vậy, sau sáu tháng đi thực tập, chuyến đi ấy không phải là dài nhưng đủ để cho tôi được cảm nếm hương vị của sự buông mình theo sự dẫn dắt của Chúa. Tôi có cái nhìn sâu rộng hơn về Chúa, về tha nhân, và sứ mạng cách cụ thể theo Linh Đạo Đặc Sủng trong ơn gọi.

Thời gian thấm thoát trôi nhanh thật, mới ngày nào tôi bước chân vào khung trời  Tập Viện của Hội Dòng Đức Mẹ Hiệp Nhất khi cánh cửa ấy mở ra ngày 15/8/2018, những cảm xúc lo lắng, ngỡ ngàng và trang nghiêm pha lẫn sự thánh thiện. Từ khi bước vào giai đoạn mới, được sống trong vùng nội vi, tôi được miễn chuẩn mọi hoạt động tông đồ, mọi sự chi phối của nghề nghiệp bên ngoài, tôi được sống với Chúa, với Chị em cách trọn vẹn hơn, được làm quen với nếp sống mới từ thời gian đến công việc, nội quy, giờ nào việc ấy. Mỗi ngày qua sự tập luyện, đào bới phần vô thức và được biết mình tôi thấy mình còn non nớt, va vấp rất nhiều nhưng tôi thấy cuộc sống đó thật ý nghĩa.

Năm ngặt đã kết thúc,  hôm ấy là ngày 22/8/2019 tôi được nhận bài sai đi thực tập mục vụ tông đồ sáu tháng tại Cộng đoàn Yên Mĩ thuộc tỉnh Vĩnh Phúc, phải đi ô tô từ Nhà Mẹ khoảng 2h mới đến nơi, thế là thay vì sống “Nội Vi” tôi có cơ hội để thích nghi với môi trường sống “Ngoại Vi”.  Khởi đi từ Lời Chúa trong giờ cầu nguyện được đánh động cách ngẫu nhiên sáng hôm ấy: “ Không phải anh em đã chọn Thầy nhưng chính Thầy đã chọn anh em, để anh em ra đi sinh được hoa trái và hoa trái anh em tồn tại’’.  Với động lực ra đi sinh hoa trái vì “Thầy”, tôi loại bỏ mọi tâm trạng hồi hộp và lo lắng để mau mắn khăn gói lên đường đến môi trường thi hành sứ mạng. Tôi được trao cho một vài công việc vừa khả năng: Dạy Giáo Lý, đánh đàn trong Thánh Lễ, hay là chia sẻ những công việc sinh hoạt chung của Cộng đoàn như: Làm vườn, đốn củi, dọn cử hành Phụng Vụ…, tôi cũng cảm nhận giá trị của sự thuộc về đây là nhà của mình, được tiếp xúc với các bạn sinh viên tôi học hỏi được rất nhiều điều thú vị cùng với sự năng động. Trong sứ mạng trông trẻ, đây cũng là điểm hẹn ở với Chúa, tôi là người hoàn toàn mới từ phụ trẻ, đứng chính và coi một mình, tôi được nâng đỡ chỉ dạy từ quý Dì trong cộng đoàn, khi ý thức Chúa hiện diện nơi các bé tôi cũng thích và có niềm vui, giúp tôi học nơi trẻ một tâm hồn đơn sơ, đoàn kết, một trái tim bén nhạy của một người Mẹ với nhu cầu của con mình, và cả sự kiên nhẫn, cảm thông đối với các bé chưa ngoan, hay là bị ảnh hưởng tâm lý nơi Gia Đình. Tuy nhiên tôi thấy mình bị chới với và gặp khó khăn về chuyên môn, có những lúc cũng mệt mỏi trong sự dấn thân, không chỉ ban ngày trông trẻ nhưng còn đi tông đồ buổi tối, trước đây tôi cứ nghĩ ở Cộng đoàn này không có việc tông đồ, nhưng khi ở mới thấy nhiều hơn tôi tưởng tượng , tôi chia sẻ ra và cả nhà òa ra cười, tôi cảm nhận có lẽ mọi người cười vì thương vì sự ngây ngô của mình. Tôi bối rối vì sẽ không chu toàn bổn phận với Chúa có lúc thú thật tôi nhơ nhớ về gia đình Tập Viện. Tuy nhiên tôi cũng cảm phục sự hi sinh dâng hiến phục vụ cách âm thầm, sống khó nghèo mà không kêu ca, càm ràm nơi các Dì. Tôi hồi tâm suy nghĩ về cuộc đời của Chúa Giêsu: “Ngài sinh ngoài Đồng, sống ngoài Đường, chết trên Đồi’’. Tôi thầm cám ơn Chúa, nỗi chậm buồn như tan biến, một tia sáng của hy vọng với động lực “Chiến sĩ của Chúa Kitô phải mạnh mẽ ” để dấn thân, vượt lên khó khăn. Nhưng bù lại qua mọi sự Chúa cho tôi nhận ra bản thân mình giới hạn, cần khiêm tốn học hỏi, bám vào Chúa, không ảo tưởng về mình, tôi dần nghiệm ra giá trị của đời sống cộng đoàn sẽ nâng đỡ nhau, tôi ý thức không quan trọng phải được làm công việc nào, ở cộng đoàn nào hay làm việc với bất kì ai, nhưng khi có Chúa mọi sự sẽ nhẹ nhàng và bình an.

Sau gần ba tháng sống ở cộng đoàn Yên Mỹ, chuyến đi của tôi được lăn chuyển đến ở cộng đoàn thứ hai tại giáo xứ Đồng Chương với thời gian một tháng cũng là điểm hẹn mà Chúa muốn tôi dừng chân. Tôi may mắn được trở về quê hương thân yêu giúp giáng sinh, sự thao thức, nghẹn ngào như vỡ òa, tôi được thăm gia đình, tôi có cơ hội được trải nghiệm sứ mạng mục vụ Giáo xứ và được sống nơi cộng đoàn ít người, chỉ vỏn vẹn hai Dì, nơi đây tôi cảm nhận tình thương, sự nuông chiều của Chúa qua các Dì. Có lẽ đây là thời gian Chúa cho tôi được nghỉ ngơi, tôi có sự bình tâm để chuẩn bị tâm hồn đón chờ Chúa đến và giúp tha nhân hiểu hơn về ý nghĩa của Mầu Nhiệm Nhập Thể ngang qua diễn nguyện, tôi thấy mọi sự thực suôn sẻ vì được sự cộng tác của dân xứ, sự nâng đỡ của các Dì trong cộng đoàn. Tôi cám ơn Chúa vì có Chúa đồng hành và cố vấn cho tôi, Ngài dạy tôi có sự nhanh nhẹn, cẩn thận, khiêm tốn khi làm việc chung và tương quan với các thành phần trong Giáo xứ. Thời gian còn lại của hành trình khoảng hai tháng tôi được rút về  cộng đoàn Nhà Mẹ được sống trong bầu khí Tập Viện, với sứ mạng tại phòng khám SARA. Tôi cảm nhận sự huấn luyện của Chúa qua sự thay đổi, giúp tôi tập sự thích nghi, uyển chuyển, linh động trong các công việc: Xét nghiệm, làm vườn, phụ trẻ, học cách bào chế thuốc đông y, chăm sóc người già. Tôi cảm nhận có sự hiện diện của Chúa qua công việc, qua tha nhân, nhất là Chúa biến đổi tâm hồn tôi, tôi biết thương, kính trọng người già hơn, từ công việc không thích trở thành thích, từ một người hơi ngại việc giờ đây cũng có sự quảng đại hơn, khi nhận ra giá trị của sự dấn thân trong đời dâng hiến, dù công việc nào có nhỏ mọn nhất cũng có giá trị trước mặt Chúa.

Khi thời gian thực tập mục vụ tông đồ khép lại, thì cánh cửa “Nội Vi” lại mở tung cho tôi bước vào, tôi chỉ biết sống với Chúa trong tâm tình tạ ơn, tạ ơn Chúa đã cho tôi có cơ hội được ra đi, ra khỏi mình sự an toàn. Sáu tháng trôi qua tôi có niềm vui khi được hiểu biết về ơn gọi và sứ mạng  Dòng. Khi được chia sẻ sứ mạng tôi mới thấm thía mỗi công việc lại có những khó khăn riêng, thay vì sống so bì, nghen tị, thì tôi biết sống suy nghĩ hơn, cảm thông hơn, nhất là những Dì Hữu Trách, những Dì đảm nhận trách nhiệm chính. Điều rõ nét tôi cảm nhận đó là có Chúa đồng hành trong những lúc vui, lúc khó khăn, lúc yếu đuối đan xen. Có lẽ mọi sự không gì ngoài kế hoạch của Chúa có những vấp ngã nơi Tập Viện, nhưng lại là thế mạnh giúp tôi vươn lên khi sống môi trường thực tế, tôi thực sự biết mình là con người hơn, tôi cần Chúa. Tôi thấy có sự hài lòng mặc dù còn nhiều điều tôi sống chưa tốt, tôi có động lực ý muốn đáp lại lời mời gọi của Chúa, yêu mến Chúa qua bổn phận hàng ngày và kết hợp với Chúa trong mọi nghịch cảnh, khao khát được sống thánh thiện, tự rèn luyện mình mỗi ngày để nên giống Chúa Giêsu và thuộc trọn về Chúa hơn.

                                                                                                                                   Tập Sinh

                                                                   Maria Trần Thị Tuyết

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *