Sự Đáp Trả Trong Tình Yêu

“Ơn gọi là một ân ban từ Thiên Chúa.”

Khi nhìn lại tiếng gọi đầu tiên trong đời mình, con nhận ra rằng: ơn gọi ấy là một mầu nhiệm. Mầu nhiệm vì giữa bao biến cố thăng trầm, giữa những lúc lòng con đầy ngờ vực và do dự, Chúa vẫn nhẹ nhàng dẫn con đi, từng bước một, về nơi Ngài muốn – một nơi mà trước đây, con chưa từng yêu thích hay nghĩ tới.

Nhưng ý Chúa luôn nhiệm mầu. Ngài không vội vã, nhưng kiên nhẫn dìu dắt con qua từng biến cố. Con hiểu rằng: qua đó, Chúa đang mời gọi nơi con một sự can đảm – can đảm đứng lên, bước ra khỏi những nỗi sợ: sợ không hợp, sợ không thể tu, sợ bị hiểu lầm… Can đảm từ bỏ những điều níu giữ: tình cảm, công việc, những đam mê riêng… để dứt khoát đáp lại tiếng Ngài.

Dưới ánh sáng của Chúa Thánh Thần, con đã dám bước ra khỏi vùng an toàn của mình – và chính lúc đó, con bắt đầu thực sự chạm đến ơn gọi mà Ngài đã đặt để nơi con từ thuở đời đời.

Nơi đời sống cộng đoàn, Chúa mời gọi con bước vào hành trình từ bỏ cái tôi, buông bỏ ý riêng, để học sống trong yêu thương, vâng phục và lắng nghe. Nhưng muốn có thể từ bỏ, trước hết con cần biết mình – và biết Chúa. Chỉ khi con được Chúa biến đổi, thì con mới thực sự sống hạnh phúc và tự do, một sự tự do nội tâm sâu xa – tự do để yêu và để thuộc về.

Trong hành trình theo Chúa, điều quan trọng nhất không phải là làm được bao nhiêu việc, mà là có “ở lại” với Chúa không. Con từng có lúc lầm tưởng rằng phải làm thật nhiều, thật tốt, thì mới là sống sứ mạng. Con từng chạy theo công việc, đôi khi còn vì muốn được công nhận. Nhưng rồi con nhận ra: nếu thiếu sự ở lại với Chúa, thì công việc cũng trở nên trống rỗng.

Giờ đây, con hiểu: chỉ khi ở lại với Chúa cách thâm sâu, con mới có thể làm việc cho Chúa một cách đúng nghĩa. Ở lại – để có Chúa. Có Chúa – để đem Chúa đến với người khác. Đem Chúa – để yêu thương, hy sinh, và dấn thân hơn mỗi ngày. Thành công thì tạ ơn, thất bại thì bình an, vì mọi sự là của Chúa. Con chỉ là khí cụ nhỏ bé trong tay Ngài.

Có Chúa trong con, con mới có thể sống trọn vẹn sự “thuộc về” – thuộc về Chúa, thuộc về Hội dòng, thuộc về sứ mạng mà Chúa trao ban. Và cũng nhờ đó, con học sống tâm tình của một người con thảo – sống không còn cho mình, nhưng cho Đấng mà con yêu mến.

Dù đời tu không thiếu khó khăn, không thiếu thử thách, nhưng khi có Chúa, con sẽ vượt qua tất cả. Ơn gọi không phải là con chọn Chúa, mà là Chúa chọn con. Và khi con đáp lại lời mời gọi ấy, con nhận thấy sứ mạng của mình ngay lúc này: sống gần Chúa hơn, lặng lẽ ở lại bên Ngài, ngoan ngùy để Ngài uốn nắn, buông bỏ sự tự mãn và kiêu ngạo – để mỗi ngày trở nên bé nhỏ hơn, khiêm tốn hơn, và tín thác nhiều hơn.

Sống ơn gọi là sống với tình yêu – tình yêu dành cho Chúa, cho chị em, cho mọi người con gặp gỡ mỗi ngày. Chỉ tình yêu mới giúp con sống quảng đại, sống hy sinh, và sống vui.

Khi nhìn vào thực trạng ơn gọi hôm nay, con không khỏi thao thức. Xã hội phát triển nhanh chóng, kéo theo nhiều cám dỗ và trào lưu khiến các bạn trẻ dễ bị cuốn vào thế giới ảo – nghiện game, nghiện mạng xã hội, sống vội, sống hời hợt. Có lẽ vì thế mà nhiều tâm hồn không còn nghe được tiếng gọi của Chúa, hoặc không có môi trường lành mạnh để nhận ra và nuôi dưỡng tiếng gọi ấy.

Con cảm thấy mình thật may mắn – vì được biết Chúa, được nghe tiếng Ngài, và có cơ hội đáp lại. Nhưng con cũng biết mình yếu đuối, mong manh. Những cám dỗ vẫn bủa vây, lôi kéo con ra khỏi tình yêu Chúa. Vì thế, Chúa mời gọi con ở lại – để được mạnh mẽ. Nhưng đồng thời, con cũng cần mở lòng – để biết chia sẻ, để biết đón nhận, để được chữa lành. Và nhất là: phải bám chặt lấy Chúa.

Ơn gọi không tự lớn lên, nếu không có đời sống kết hợp sâu xa với Thiên Chúa. Con hiểu: sự trưởng thành trong đời tu bắt đầu từ việc ở lại. Ở lại để sống theo cách của Chúa. Ở lại để làm việc theo ý Ngài. Ở lại để yêu như Ngài yêu – âm thầm, trung tín, và tròn đầy.

Và con xác tín rằng: đời sống ơn gọi chỉ thật sự hạnh phúc khi Chúa sống trong con – khi ngọn lửa yêu mến Chúa không ngừng cháy sáng. Đời tu không dễ – nhưng điều làm nên sự khó hay nhẹ chính là trái tim con đặt ở đâu.

Càng bước đi, con càng nhận ra: tình yêu Chúa dành cho con là chân thật, là không đổi thay. Và tình yêu của con – tuy còn non nớt, giới hạn – nhưng con ước mong được lớn lên mỗi ngày. Con ước mong được yêu Chúa hơn – mỗi ngày một chút – bằng cả con tim nhỏ bé của mình.

Tập sinh Maria

Hội Dòng Đức Mẹ Hiệp Nhất

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *