Tập 1 – Chuyện ngắn: “Tên tôi là Nam – đứa con bỏ nhà”

Tôi tên là Nam. Mười sáu tuổi. Bỏ học, bỏ Chúa, và giờ thì bỏ cả nhà.

Tôi sinh ra trong một giáo xứ Công giáo cổ ở miền Bắc – cái nơi mà cứ sáng sáng là chuông nhà thờ lại rung vang từ rất sớm, nơi người ta vẫn mặc áo dài trắng đi lễ như một nếp sống không đổi qua mấy đời. Tôi từng là một thiếu nhi trong đoàn, có khăn quàng, đi lễ, đọc kinh, và hát Thánh ca. Nhưng không hiểu từ bao giờ, tất cả điều đó với tôi dần trở thành một vở kịch lặp đi lặp lại. Mỗi sáng, bố mẹ thúc giục dậy sớm để đi tham dự thánh lễ là một cực hình. Mỗi bài giảng là một chuỗi những thao thao, trôi qua đầu mà chẳng đọng lại gì. Tôi bắt đầu giả vờ đau bụng, giả vờ bận học, giả vờ quên giờ… chỉ để khỏi phải đến nhà thờ.

Cha tôi là ông giáo làng – cứng nhắc và khắt khe. Mẹ thì bán hàng chợ huyện, tần tảo và luôn dành phần cơm ngon nhất cho tôi. Nhưng với tôi, họ là một cặp đôi biết cách khiến con cái ngộp thở vì những kỳ vọng vô hình. “Phải học giỏi như con ông Nhẫn.” “Phải đi lễ đầy đủ như thằng Thắng.” “Con trai không được cãi lời.” “Không được mặc áo cộc tay đi nhà thờ.” Mỗi lần tôi nhắn tin với bạn gái, cha lại nhìn tôi như thể tôi vừa phản bội Chúa. Mỗi khi tôi nói không muốn làm kỹ sư như ông mong, mẹ lại lau nước mắt như thể tôi là đứa thất bại.

Tôi dần trở nên ngỗ nghịch. Cái danh “Nam chăm đi lễ” ngày nào giờ biến thành “Nam quậy phá”. Tôi hút thuốc sau trường, cúp học, đập bàn trong lớp, và cuối cùng – nghỉ học hẳn. Cha tát tôi. Cái tát đầu tiên trong đời. Tôi nhìn ông – không phải sợ hãi – mà trống rỗng. Như thể ông vừa xác nhận: chúng tôi chẳng còn thuộc về nhau nữa.

Mẹ khóc. Tôi cười. “Con đi đây. Đừng ai gọi con về.”

Và sau đó, tôi đi thật.

Tôi rời giáo xứ lúc chiều tà, khi người ta còn đang đọc kinh chiều trước tượng đài Đức Mẹ. Tôi lén bước qua cổng nhà thờ – nơi ngày bé tôi từng tập quỳ gối lần đầu. Trong tim tôi không có lời kinh nào. Chỉ có một khoảng trống, không định hình.

Tôi đón chuyến xe khách cuối cùng xuống thành phố. Trong túi là một triệu lẻ tám chục ngàn – gom góp từ mấy lần làm thêm và tiền mẹ giấu đưa sau lưng cha. Tôi chưa biết sẽ ngủ đâu, ăn gì, làm gì. Nhưng tôi biết: tôi vừa giành được tự do.

Tôi tự nhủ mình mạnh mẽ. Nhưng khi ngồi một mình ở bến xe giữa phố thị xa lạ, tôi bất giác lôi từ balô ra một mảnh giấy nhàu mà mẹ nhét vào. Dòng chữ mờ nhòe bằng bút bi:

“Dù con đi đâu, Chúa vẫn ở đó. Cha mẹ không hoàn hảo, nhưng vẫn cầu nguyện từng ngày cho con. Về khi nào con muốn – mẹ sẽ chờ.”

Tôi cười khẩy. Lòng mềm ra trong một giây – nhưng tôi lập tức gấp lại. Không thể yếu đuối. Tôi không cần nhà. Không cần bố mẹ. Không cần lời khuyên. Không cần Chúa. Tôi sẽ tự làm chủ cuộc đời mình. Giờ đây, tôi đang tự do…ý nghĩ đó khích lệ tôi. Nhưng trong sâu thẳm, vẫn có một điều gì đó làm lòng tôi trùng lại.

Liệu nơi thành phố xa lạ, Nam sẽ tìm thấy điều gì? Một tự do thực sự – hay là những vết xước đầu tiên cho một tâm hồn đang lạc lõng giữa thế giới, chênh vênh trong lứa tuổi nổi loạn?

(Còn tiếp…)

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *